FICTION: YÊU NHƯ Ô CỬA SỔ MỞ
CHƯƠNG: 40
Nếu như chúng ta chấp nhận yêu một người, chúng ta phải yêu cả quá khứ của người đó. Hay nói cho rõ ràng hơn, chúng ta phải bao dung với quá khứ của cô ấy hay anh ấy. Nhưng nếu như cô ấy ở bên cạnh mình, mà lại gọi tên một người đàn ông trong quá khứ, thì người ta sẽ phải làm thế nào? Trước đây, Hải hay nghe bố anh kể chuyện vợ chồng chú Ba thường xuyên lục đục vì thằng em ông chấp nhặt quá, con vợ dù mắc lỗi lầm nhưng đã là chuyện quá khứ lâu lẩu lầu lâu từ hồi hai đứa chưa lấy nhau, đã biết rồi nhưng vẫn chấp nhận yêu chứ có phải là không đâu mà hễ cứ có gì không vừa ý là lại lôi ra chì chiết. Anh nghĩ chắc chú Ba cũng không chủ tâm khơi lại chuyện cũ làm gì, nhưng dù bụng dạ có rộng rãi, chuyện tình cảm quá khứ nằm im cũng chỉ giống như lớp tro mỏng, có thể vẩn lên bụi mù bất cứ lúc nào. Anh cũng từng nghĩ chú Ba không phải đàn ông đích thực, còn anh sẽ khác, nếu yêu ai chỉ cần nhìn tới tương lai, không soi lại quá khứ của nhau làm gì. Vậy mà hóa ra, giữa anh và chú Ba, chẳng biết ai hẹp hòi hơn ai. Đúng, anh đã ghen. Ghen tuông lồng lộn lên khi cô gọi tên Sơn. Đáng giận hơn là cô lại gọi tên Sơn trong khi họ đang nồng nhiệt như thế! Tối qua, anh đã buồn bực lao ra khỏi phòng định tới quầy bar của resort uống tới sáng. Trên đường thì gặp Mai, cô ta đi theo anh. Họ uống đến gần nửa đêm, sau đó về phòng Mai uống tiếp. Anh không say khướt nhưng trong lúc dở mê dở ngủ, khi Mai hỏi anh có muốn về phòng mình không, anh trả lời “Không!” ngay lập tức. “Vậy thì cứ ngủ lại giường này đi. May cho anh là lần này em không dẫn gã nào theo đấy!” – Cô ta nói. Lúc đó ném anh ra biển anh cũng chẳng có phản ứng, chỉ cần không cần về lại căn phòng đó là được.
Ngực anh thắt lại khi nhìn thấy cô đẩy cửa phòng xộc vào. Trong mắt cô, là loại cảm xúc gì? Cô có ghen không? Cô có thất vọng vì anh? Cô có đau khổ một chút nào không? Cô sẽ tức giận, sẽ trách mắng anh. Lúc này, anh chỉ mong được thế. Thậm chí cô cứ xông vào anh la mắng, khóc lóc, đánh đập anh đi còn hơn là những lời nói bình thản như nước lúc đó của cô. Cô bảo:
– Em về thành phố trước. Khi nào anh bình tĩnh, chúng ta sẽ nói chuyện.
Cũng chẳng để anh nói gì, cô cẩn thận chào nhanh hai người còn lại trong phòng, rồi xoay người bỏ đi.
– Đuổi theo cô ấy đi! – Bình nhắc anh. Nhưng anh chỉ ngồi im. Sự lo lắng, hối hận khi nãy đã biến thành một cảm giác hả hê ác độc, giống như liều móc phin trí não sản sinh ra để ve vuốt che đậy tổn thương của anh. Bình lắc đầu:
– Anh trẻ con quá đấy Hải ạ!
Hải nổi sùng lên:
– Phải, tôi là trẻ con. Cô ấy cũng chỉ coi tôi như một thằng trẻ ranh thôi đấy! Anh thì biết cái quái gì?
Bình tức giận, cũng không nói thêm lời nào nữa đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại với Hải và Mai. Anh chán nản lấy tay cào cào vào đầu. Mai dựa người vào chiếc bàn gỗ đứng xem kịch vui nãy giờ mới lên tiếng:
Đọc tiếp!